Chào các bạn, những ngày năm 2 sao trôi nhanh thật. Và đã hai tuần kể từ bài blog cuối cùng của mình lên sóng. Từ những ngày đầu, khi nhận vị trí mới (cả công việc và học tập), mình đã ý thức được bản thân sẽ “rất” bận rộn; và những ngày qua, mình đang sống trong những giờ phút ấy; khi ngày nào cũng có việc cần làm; và một khi bỏ lỡ 1 việc, mình sẽ không có thời gian quay lại việc đó nữa vì kế hoạch tiếp theo cứ nối đuôi. Từ delay này sẽ kéo theo delay khác. Vậy nhưng, chính điều này làm mình trân trọng mỗi phút giây được “thở”; và chỉ lãng đãng 1 giây thôi, mình có thể bỏ lỡ điều gì đấy quan trọng.
Trở lại với câu chuyện cá nhân 2 tuần qua. Trước hết đó là những hoạt động cùng Vietsoc Surrey và đặc biệt là các bạn trong Committee. Bọn mình đã tổ chức hai sự kiện vào dịp cuối tuần cho các Hội viên. Mục đích chính của Vietsoc Surrey là tạo ra môi trường thân thiện, gần gũi, kết nối, sẻ chia niềm vui và tạo nên những kí ức đẹp cho các bạn học sinh tại Surrey. Vì thế, hai sự kiện này không nằm ngoài mục đích ấy. Trước hết là “Karaoke night” – được tổ chức nhằm kỉ niệm ngày “Phụ nữ Việt Nam 20/10”. Mình ý thức được các bạn học sinh cả mới-cũ đều phần nào đó ngại ngùng, chưa thực sự gắn kết và mở lòng với nhau. Nên đêm giao lưu đơn giản, chỉ cầm MIC và hát hết mình là cơ hội để mọi nguời biết và hiểu nhau hơn. Ở UK, từ điểm nhìn của mình, sinh viên Anh kết bạn bằng “rượu” và “club”, chỉ cần một chút men, vào club nhảy nhót tưng bừng, (nhảy đến quên bản thân là ai) thì trở thành bạn (theo nghĩa xã giao). Đó là lối sống ở đây, quan trọng là người trong cuộc yêu thích, thực sự tìm thấy niềm vui, và biết mình muốn gì. Với các bạn sinh viện Việt Nam, đặc biệt nhiều bạn còn rất trẻ, lối sống và cách xây dựng tình bạn ấy, không hẳn là phù hợp cho tất cả. Vậy nên, cùng với mọi người trong Committee, mình mong muốn tạo ra môi trường giao lưu lành mạnh, thân thiện cho mọi người trong Hội.
Sang tuần thứ ba của tháng 10, Committee bọn mình tiếp tục tổ chức ngày hội “Thể thao” cho các thành viên trong Hội; thực tế sự kiện này giống một buổi cắm trại ngoài trời hơn. Đơn giản và đáng yêu. Bọn mình đều đã lên kế hoạch cho các sự kiện này từ mùa hè, nên khi bắt đầu chạy sự kiện, mọi thứ đã sẵn đó; chỉ cần người tham gia nữa thôi. Nhưng thực lòng, việc vận động các thành viên tham gia vốn không dễ dàng. Khi hoạt động Hội chưa phải là ưu tiên số 1, các Hội viên cũng chưa có lí do để tham gia tất cả hoạt động Hội. Đến ngày diễn ra, bọn mình có 12 người tham gia (không tính Committee 5 ngừơi). Tuy vậy, bọn mình vẫn phần nào lạc quan, tuy người tham dự không quá đông; xong đó là con số vừa phải (trong tầm kiểm soát); và mọi người ai cũng thật sự tìm được niềm vui; ăn no bụng và mang quà về nhà. Đêm đó mình đã rất mệt, song nhìn lại những khoảnh khắc đã trải qua, mình bất giác cười, kì lạ. Mình sẽ nhớ mãi ngày mùa thu rực nắng ấy. Nhìn các bạn chạy nhảy vui đùa và hết mình trong các game, mình chợt yêu lắm những ngày ta còn trẻ và tự do. Một mai ta bước tiếp trên chặng đường tu nghiệp, những khoảnh khắc này hẳn không dễ tìm.
Cho đến bây giờ, mình và các bạn Committee đã và đang làm việc khá ăn ý. Trước mỗi sự kiện, bọn mình luôn họp nhóm và thảo luận nhanh vê công tác chuẩn bị cho sự kiện; nhân lực; vật lực và các nguồn vốn. Trong lúc chạy chương trình, mình và mọi người cố gắng linh hoạt, bám sát tình hình mà ứng biến kịp thời. Và sau mỗi sự kiện, bọn mình đều đưa ra feedback, những gì đã và chưa làm được để rút kinh nghiệm cho các sự kiện sau. Những điều này thực sự rất quý và bọn mình học tập nhau từng ngày để cùng tiến bộ. Thời gian tới sẽ có nhiều hơn những khó khăn và thử thách. Sợ không? Sợ, rất sợ là đằng khác; song tuổi trẻ đến và không trở lại; khi ta còn trẻ; ta học tập từ những thất bại và thành công. Ta mạnh mẽ hơn qua những lần vấp ngã chứ không “mỏng manh” trước những tổn thương.
Hai tuần qua cũng là những trải nghiệm cá nhân đáng nhớ. Đó là 50th Celebration Ceremony của Trường. Surrey đã trải qua nửa đời người rồi ấy. Mình rất tiếc vì bỏ lỡ màn Pháo Hoa đáng ngưỡng mộ; song cũng kịp lượn town cùng Stag Steve – linh vật của trường. Ôi, Steve đáng yêu quá đi thôi.
Mình cũng đã có buổi meeting đầu tiên với các Course Rep thuộc School của mình. Và mình đã và đang cảm thấy gần hơn với các công việc của một Course Rep. Tuy nhiên, mình còn phải cố gắng nhiều lắm. Làm việc và học chăm hơn để xứng đáng với những người đã vote cho mình, đã ủng hộ mình và để bản thân không tự thẹn.
Và trong thời gian ấy, mình cũng đã nói lời chia tay với hai người bạn – đã hoàn thành việc học và về nước. Tuy mức độ thân sơ có khác, song ngày chia tay cũng một nỗi ngậm ngùi. Có thể sẽ gặp lại một ngày không xa, nhưng chí ít đã có với nhau những ngày tươi đẹp. Chỉ cần tự khắc ghi những ngày nắng đẹp ấy; ngày gặp lại hẹn ở chữ “duyên”.
Hai tuần với những sự kiện và cuộc hẹn; và còn lại, mình vẫn tìm được niềm vui từ những gì đã làm; và để tự nhủ đừng hối tiếc thời gian đã qua…
Những ngày cuối tháng 10 se lạnh. Ngày đông đang gần.
Nạp năng lượng và tiếp tục bước tiếp tôi ơi!!!
Cám ơn các bạn đã dành thời gian đọc những dong tự trào của mình nhé. Chúc các bạn một ngày vui và hẹn gặp lại các bạn một ngày gần nhất.