Hapiness is not a destination, it is the way!

Xin chào mọi người,

Một tuần mới lại trôi qua và mình lại gặp lại các bạn trong bản tin hàng tuần này. Tuần vừa qua là một tuần khá là êm đềm và yên bình tại đây vì tuần vừa rồi là Reading week. Gọi là Reading week vậy thôi chứ đây là tuần nghỉ ngơi thư giãn dành cho tất cả các sinh viên trong trường sau hai tuần thi cử vô cùng căng thẳng. Hầu hết các bạn những sinh viên bản địa dành thời gian này để trở về nhà cùng với gia đình hay dành thời gian cùng bạn bè. Đối với những sinh viên Quốc tế như bọn mình thì không có điều kiện để về nhà trong một tuần ngắn ngủi như vậy, thế nên chúng mình thường chọn những cách thư giãn khác nhau chẳng hạn như đi du lịch ngắn ngày, đi mua sắm hay đối với những “con lười” thì đây là khoảng thời gian mà họ có thể ngủ thoải mái mà không phải lo về bài vở hay các bài kiểm tra. Đối với bản thân mình thì mình lại chọn một cách thư giãn riêng, đó là Thiền! Đối với nhiều người thì Thiền nghe có vẻ rất buồn chán và dành cho những người lớn tuổi, nhưng có lẽ những người đó hiểu hơi sai về bản chất của việc thiền tập này. Sau một quá trình tìm hiểu về môn “Kung-fu” này một thời gian, mình cảm thấy dường như những định kiến trước đây của mình về thiền đều dần dần được gỡ bỏ, và thay vào đó là sự hiểu biết sâu sắc hơn về mọi việc và mọi vật xung quanh mình. Để tăng thêm “phần công lực” lên một tầm mới, mình đã quyết định “lên núi” để tu luyện :)) Nói nghe kiếm hiệp vậy thôi chứ thực chất là mình đã tham gia một buổi thiền tập cùng với chị Hà, một Ambassador khác, tại một Câu lạc bộ thiền ở London trong tuần vừa qua và có thể nói đó là trải nghiệm rất thú vị dành cho mình.

Trong thiền tập, điều quan trọng nhất là người tu luyện phải ngồi tĩnh tâm và không được phép suy nghĩ bất cứ việc gì. Mới đầu mình nghĩ rằng nếu tham gia vào CLB đông người như thế này thì khó mà có thể tập trung được. Thế nhưng mọi chuyện diễn ra thực tế lại hoàn toàn ngược lại với những suy nghĩ của mình. Những người đến đây đều là những người có ý thức và đã thiền tập lâu năm, vậy nên khi bước chân vào trung tâm thì mình đã có một cảm giác vô cùng bình yên. Bình yên ở đây không những được thể hiện trong quang cảnh xung quanh, mà sụ bình yên còn toát ra từ những người hành thiền trong phòng nữa. Tất cả những lời nói, hành động hay cử chỉ của họ đều rất chậm rãi, khoan thai và không hề có sự vội vã hay tức giận, điều mà mình dường như mình không còn cảm nhận được nữa ở mỗi con người trong thời đại ngày nay. Trong suốt khoảng thời gian một ngày đó, mình đã có những giây phút có thể nói là được “sống” thực sự. “Sống” ở đây là mình muốn nói đến những hành động, hoạt động sống thường ngày mà chúng ta thường làm mà không hề hay biết là mình đang thực sự làm việc đó. Ví dụ như trong lúc đi, chúng ta thường suy nghĩ về công việc, về cuộc sống hay những dự định tiếp theo trong thời gian sắp tới và thậm chí chúng ta chỉ muốn đi thật nhanh đến điểm đến vì chỉ có ở điểm đến mới có những thứ có thể làm cho chúng ta hạnh phúc được. Điều này là hoàn toàn trái ngược khi thực tập thiền tại CLB này. Yêu cầu được đặt ra đối với từng thực tập sinh ở đây là khi bước đi, bạn chỉ được phép để ý đến những bước đi của mình và tránh suy nghĩ những việc khác cùng lúc đó. Ban đầu mình cảm thấy rất khó vì mỗi chúng ta dường như đều đã quen với việc vừa đi vừa suy nghĩ và để thoát khỏi được thói quen này không phải là chuyện đơn giản. Sau một khoảng thời gian nhất định thì mình đã có thể thực hiện được điều này cho dù thời gian thực hiện được tốt hoàn toàn là không nhiều. Nhưng trong những khoảng thời gian ngắn ngủi đó, mình dường như đã thấy được sự bình yên thật sự trong người và không còn cảm thấy lo âu hay phiền muộn nữa. Và cũng từ những phút ngắn ngủi đó mà mình mới chợt nhận ra rằng mình thật sự đang có những điều kiện hạnh phúc mà dường như mình đã quên là mình có nó bởi cuộc sống tất bật thường ngày. Đó là mình có thể đi lại một cách bình thường trên đôi chân của mình mà không phải ai cũng có được, nhất là đối với những người đã mất đi đôi chân hay những bệnh nhân đang phải nằm điều trị một chỗ trong bệnh viện. Bên cạnh bài thực tập đó, mình còn được thực hành các bài thực tập khác như thiền ăn hay ngồi thiền trong âm nhạc. Đến cuối buổi hành thiền, trong lòng mình có một cảm giác bình yên và hạnh phúc thật sự; và tất cả các bài thực tập đó đã làm cho mình chợt nhận ra rằng mình đã và đang thực sự có những điều kiện để tạo nên hạnh phúc rồi và không cần thiết phải đi tìm ở bên ngoài nữa!

Vừa rồi là một trải nghiệm thú vị của mình trong tuần vừa qua và hôm nay mình xin phép dừng tại đây. Tuần sau mình sẽ quay trở lại với câu chuyện thú vị khác. Xin cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc bài blog này của mình.

See you again!

 

Cong Nguyen

Meditation session

Meditation session