Chào mọi người, sau hai tuần bận rộn, tuần này mình đã trở lại trên chuyên mục blog tuần này.
Đây là thời điểm nóng bỏng của cả trường khi deadline của assignment dồn dập, kì thi cuối kì đang gần kề. Trong thời điểm này, vai trò của time management skill càng quan trọng. Khi bao việc học tập, làm việc, sinh hoạt tập thể đến cùng một lúc, song quỹ thời gian không nhiều, ắt phải có sự đánh đổi (bạn nào học Economics thì gọi là “opportunity cost” ak). Để tìm được sự cân bằng không hề đơn giản. Cá nhân mình luôn xác định ưu tiên hàng đầu của bản thân là gì, từ đó đưa ra quyết định cuối cùng. Vốn dĩ mình là người cầu toàn, đã quyết định làm gì là phải làm thật tốt. Tuy nhiên, trải qua nhiều việc, mình nhận ra không nên ôm đồm quá nhiều việc; càng ôm đồm nhiều thì khả năng thành công của mỗi việc sẽ giảm xuống vì ở chừng mực nhất định, mình ý thức được giới hạn của bản thân. Đó cũng là lúc mình học cách nói lời tư chối những việc bản thân (trong từng hoàn cảnh nhất định) không thể làm tốt nhất; từ chối lại là cách mình tôn trọng người bị từ chối.
Vài ngày trước, mình nhỡ mất cuộc gọi của má khi đang làm việc rồi má viết trên Facebook, “Concuame”, chợt mắt thấy cay cay, chợt thấy bản thân hư quá, lâu vậy mà không gọi cho má. Rồi giọng nói nghẹn lại, đầu óc trống rỗng…
Trường Đại học là một thế giới thu nhỏ, mỗi ngày qua đi mình lại học được nhiều điều mới, về bản thân về thế giới quan xung quanh, rồi tự vấn những giá trị đã và đang xem là nền tảng, là bắt đầu của câu chuyện. Gặp gỡ, đối thoại với nhiều người càng giúp mình ý thức rõ hơn con người không ai hoàn hảo và mỗi cá nhân là khác biệt, là duy nhất. Bản thân mình biết mình còn thiếu sót nhiều mặt song mình cũng học cách yêu bản thân hơn, vun vén cho những giá trị của bản thân và để trở nên tốt đẹp hơn chính mình ngày hôm qua chứ không phải trong mắt người khác. Và từ self-concept trở thành social concept.
Như chị Hà đã thông tin với các bạn từ trước, sau cuộc bầu cử committee của Vietsoc vào đầu tháng 5, tháng 9 tới, mình sẽ chính thức trở thành Hội trưởng của Vietsoc Surrey. Tất nhiên, vai trò càng lớn, trách nhiệm càng cao. Mình không thích dùng lời nói mà chú trọng hành động hơn; song đã nói câu nào là chắc câu ấy. Mình thật sự cảm kích tấm lòng, niềm tin và kì vọng mọi người dành cho mình.
Câu chuyện của mình cùng Vietsoc Surrey ngay từ đầu đã có vai trò rất lớn của chị Hà, “Miss” Hội trưởng nhiệt tình nhất mình từng biết. Chị Hà là người Việt Nam đầu tiên mình gặp ở Vương Quốc Anh, là nguời đã truyền cảm hứng rất lớn cho mình để trở thành một thành viên đóng góp cho Hoạt động Hội. Câu chuyện ấy còn có sự chấp bút của Chị Hiền – Hội Trưởng đương nhiệm của Hội Vietsoc và bé Hằng – Treasurer đáng yêu nhất và tận tụy nhất. Với cá nhân mình, họ trở thành những người chị/em và người bạn đặc biệt, có vị trí riêng trong thế giới của mình. Từ những “cuộc đối thoại với họ”, câu chuyện của mình cùng VietSoc mỗi lúc lại dài hơn, “bức trnah lại thêm nhiều màu sắc”. Mình không phải là người dễ mở lòng, song cuộc sống, môi trường học tập tại đây đã thay đổi mình từng ngày, từng chút một. Hy vọng rằng, nếu các bạn chính thức trở thành học sinh của trường, mình rất vui được trở thành một phần câu chuyện của các bạn tại Đại học Surrey.
Mình sẽ cố gắng cống hiến cho hoạt động của Hội, và dù ở vị trí nào, mình đã, đang và sẽ cố gắng hỗ trợ hết mình cho các bạn sinh viên và người Việt Nam quanh khu vực Surrey.
Một mẩu tin cá nhân trong những ngày cuối tháng 5 “máu lửa”, cám ơn các bạn đã dành thời gian đọc và tìm được sự đồng cảm qua câu chuyện của mình.
Chúc các bạn một ngày vui ^^.
Figure 3: Bonus: The Duke of Kent building in one sunny day