On the bus from Town Center to Hazel Farm…

Chào các bạn,

Sau thời gian vật lộn với các dự án cá nhân và các kế hoạch cho tương lai gần, mình đã trở lại với chuyên mục blog.

Bây giờ đã là tuần thứ hai của kì nghỉ hè. Thời gian trôi nhanh thật. Không như bạn bè trang lứa đã về nhà, về Việt Nam, hè này mình quyết định ở lại nước Anh để thực hiện các kế hoạch của mình. điều đó cũng có nghĩa mình sẽ gặp các bạn hằng tuần trong suốt mùa hè này trên trang blog này đó. Bạn bè ai cũng hỏi sao hè này không về? Không nhớ nhà, nhớ bạn à? Lẽ nào không !?!?! Tuy vậy, mình đã plan cho mùa hè này từ trước khi mình sang Anh rồi. Bản thân mình có những dự định và mục đích riêng cho mùa hè này, nên gác lại những cảm xúc ấy, mạnh mẽ tiến về phía trước vì mình biết những người yêu quí mình sẽ hiểu và ủng hộ mình.

Trở lại với trang blog, trong suốt ba tuần kể từ sau kì thi cuối kì, mình đã có khá nhiều trải nghiệm thú vị ^^.

Trước hết,“vài ngày nghỉ” ở Hazel Farm đã mang lại cho mình vài trải nghiệm hay ho với xe bus dù mình đã đi bus suốt thời Foundation. Hazel Farm là khu campus thuộc trường song khá xa trung tâm và trường. Để tiết kiệm thời gian, bus là phương tiện thuận tiên nhất. Vì mình thỉnh thoảng đi làm về khuya nên luôn phải bắt chuyến bus cuối cùng về Hazel Farm, nếu nhỡ chuyến bus này coi như xác định đi bộ hoặc đi taxi (hơi tốn tiền một chút). Cũng không phải dễ dàng để mình nhớ hết các điểm stop của chuyến bus về Hazel, trong khi ngoài trời tối đen như mực, không thấy được gì. Hôm đó, sau khi đi làm về, mình bắt chuyến bus cuối từ Town Center về Hazel Farm, vừa lên bus đã thiếp ngủ lúc nào không hay; lúc giật mình tỉnh dậy thì bus đã qua Hazel Farm từ rất lâu và chuẩn bị về lại Town Center. Lúc đó đúng 12 giờ khuya; mình gần như vỡ vụn; cơ thể thì mệt nhoài; tâm trí có phần hoang mang. Song mình vẫn đủ bình tĩnh gọi cho taxi về Hazel Farm sau khi bus đã đến Town Center. May thay, khi bus mình đang đi dừng ở bệnh viện; bác tài đã bảo mình lên một xe bus gần đó – vốn sắp sửa chuẩn bị lăn bánh đến Hazel Farm. Đêm đó mình về đến nhà đúng 12:24am. Không hiểu sao vẫn thấy rất bình tĩnh, không hoang mang hay lo sợ nữa. Khi đó mình trộm nghĩ, đúng thật “Nhà là chốn bình yên”. Từ tình huống này, mình rút ra bài học nếu không chắc chắn về điểm đến, mình nên bảo bác tài nhắc mình khi đã đến nơi; tránh tình huống liệm đi không có ý thức rồi để bus đưa đi đến nơi nào không hay biết. Với các bạn sẽ sống tại Hazel Farm, một lời đề nghị với bác tài sẽ giúp các bạn tránh được tình huống tương tự như mình.

13568798_499529600232948_342725446523422599_o

The bus pass from Arriva bus company

Một lần khác, cũng trên xe bus từ chỗ làm việc về Hazel farm, mình để quên túi nhỏ có ví tiền của mình trên xe bus do mải nói chuyện điện thoại với bạn. Về nhà tầm 2 tiếng, lúc 20:43, mình mới phát hiện ra không thấy ví tiền ở đâu và không chắc chắn mình để túi đồ ở đâu; trong khi hôm sau mình phải lên London suốt mấy hôm. Một lần nữa, mình bình tĩnh gọi cho chỗ làm xem có đồng nghiệp nào thấy túi đồ của mình không; vì ai cũng bận làm nên không nghe máy. Để chắc chắn, mình đã bắt bus lên lại Town Center và kiểm tra tại chỗ làm, nhưng thật không là không ai thấy túi đồ của mình. Mình thậm chí đề nghị Manager kiểm tra CCTV song Assistant Manager không đủ quyền hạn để kiểm tra CCTV. Suốt ngày hôm đó, mình chỉ loay hoay ở chỗ làm trên Town chứ không đi đâu khác, nên chỉ còn một khả năng là mình để quên trên bus. Thật lòng, lúc đó mình rất lo sợ ai đó sẽ lấy túi đồ đi… Mình đã hỏi một bác tài của hãng bus và bác ấy bảo mình bất cứ món đồ thất lạc nào cũng sẽ được gửi trả về Office. Mình đã đến Office của hãng bus để báo việc mình để quên đồ trên xe bus. Song lúc đó đã tầm 21:30, office đã đóng cửa. Thật sự mình đã rất thất vọng, có lo sợ nhưng không quá serious. Lúc mình chuẩn bị về Hazel Farm thì không có chuyến bus nào về Hazel Farm trực tiếp cả; mình phải bắt chuyến bus đường vòng, đi từ Town Center, qua University, Manor Park, Hospital rồi mới về Hazel Farm. Trên chuyến bus mình đã gặp đồng nghiệp của mình, sau khi biết mọi việc cô ấy đã động viên mình “Everything will be fine. Hopefully, you will find it”. Bất giác mình đã trả lời: “I hope so. It’s just like I am trying to be strong. I must be strong as what I can do now? I attempt to do everything I can to find it and let’s see what will happen”.

Khi bus đã đến Hazel Farm, mình là hành khách cuối cùng trên bus; đồng hồ đã điểm 22:34. Một lần nữa, mình đã hỏi bác tài:

  • I took the bus from Town Center to Hazel Farm at 19:33 today. I though I forgot my stuff on the bus. It’s the plastic bag which Zara logo that carries my wallets and two of my T-shirts. Do you know how I can get it back?
  • Ohhhhh, it’s you. You are such a lucky girl. I found it. I found it. Vừa nói bác áy vừa mở từ ngăn kéo cái túi của mình.

OMMGGG. Các bạn không biết mình cảm thấy nhẹ nhõm thế nào và rối rít cảm ơn bác tài nhiều thế nào. Mình bước xuống xe bus; vẫn dõi theo nụ cười của bác tài khi xe đã lăn bánh…

Đồng hồ điểm 22:38.

Mình đã rất nhẹ nhõm, mình nghĩ thầm về các lí thuyết “circle of life” để phân tích tình huống này. Sau những chuyến bus, sau tất cả, mình lại lên chuyến bus của đúng bác tài ấy.

Thật sự, mình rất sợ, mình đã rất sợ.

Hai năm trước, nếu rơi vào tình huống tương tự, tim mình sẽ đập rất nhanh, lời nói sẽ lấp bấp, mặt mày nhăn nhó, đầu óc sẽ rối bời, không nghĩ được gì cả. Nhưng trải qua những sự cố này, vẫn lo sợ chứ, nhưng mình đã bình tĩnh tìm ra phương án giải quyết cho các tình huống; không than trời, không đổ lỗi cho ai cả. Lỗi trước hết ở bản thân, bỏ qua các suy nghĩ lo lắng vô ích; bình tĩnh tìm giải pháp cho vấn đề. Và bài học của mình sau các sự cố này đó là luôn cẩn thận trong mọi tình huống; kiểm tra tư trang trước khi rời khỏi nơi công cộng nào; và nếu có để quên đồ trên xe bus thì mình đã biết chỗ để đến lấy.

Con người ai cũng có thể mắc lỗi; nhưng không nên để lỗi lầm tái diễn nhiều lần. Sau những tình huống không mong đợi ấy, mình đã học được nhiều điều và lại thấy bản thân “ngốc” thế nào; và nhận ra mình đã lớn hơn từng ngày ra sao.

Thân con gái, một mình nơi đất khách; mọi việc mình làm; mọi lời nói của mình, mình đều phải tự chịu trách nhiệm. Không trông chờ, mong đợi vào ai cả. Không phải con gái đang gồng mình lên để cố tỏ ra mạnh mẽ mà con gái đang học cách sống và lớn lên. Từng ngày trôi đi, con gái lại trưởng thành hơn và bản lĩnh hơn.

Vài dòng tâm sự lê thê khá bánh bèo về những giây phút đáng nhớ với chuyến bus Town Center – Hazel Farm – Town Center. Hy vọng những trải nghiệm của  mình sẽ giúp các bạn tránh được các tình huống tương tự.

Chúc các bạn một ngày vui với nắng và hẹn gặp lại các bạn tuần sau ^^.